CHO EM QUAN HỆ... ĐỂ THAY TIỀN HỌC PHÍ NHÉ
Phan_3
Ngồi nơi chốn cũ, lại lặng nhìn con hẻm kia, cảm giác buồn bã và nhớ em cứ dâng tràn. Kỉ niệm về lần đầu gặp em, những ngày tháng với nét chì và giấy trắng như hiện về thật rõ. Trong đầu tôi vẫn giữ nguyên nét mặt của em, sự ngây thơ và rụt rè, chỉ dám lắc với gật. Một lần nữa, tôi lại vực dậy tinh thần mình, tự nhủ rằng em đang gặp khó khăn, cần sự giúp đỡ, và tôi không thể ngồi đây mà nản lòng. Tôi phải cố gắng, vì em, và vì… cả chính tôi.
Tôi lại bắt đầu rảo theo những con đường cũ, sợ rằng mình đã bỏ sót nơi nào đó. Thời gian chuyển động thật nhanh, và trời sụp tối từ bao giờ. Lần này, tôi không cần suy nghĩ, mà cứ rẽ hướng theo quán tính, xem như cầu may, vì quả thật, khu vực này quá là chằng chịt hẻm và đường xá, tôi chẳng nhớ nổi nữa.
Hơn 7 giờ tối, khi tôi đang rảo trên một con đường nhỏ, và phía trước là một dãy hai, ba quán café cách nhau không xa. Tôi nhận ra ngay chúng thuộc dạng nào, từ những đặc điểm dễ thấy nhất: Đèn mờ ảo, tối tăm, có ít nhất hai chậu kiểng to đặt trước cửa, che khuất tầm nhìn vào bên trong. Rõ ràng đây là khu café “ôm”, và tôi đã đi lạc.
Tôi thở dài, rồ ga, định vượt nhanh qua. Nhưng chính lúc đó, chẳng hiểu vì linh cảm hay sự tò mò nhất thời, tôi lại đưa mắt nhìn vào từng quán. Và dù khá tối, nhưng tôi đã nhìn thấy cái dáng quen thuộc đó, hình ảnh mà tôi cố tìm kiếm cả tuần nay. Một dáng người nhỏ nhắn, chẳng đặc biệt, nhưng tôi đã dõi theo biết bao nhiêu lần, và tôi tin là mình không thể nhầm lẫn, dù chỉ nhìn lướt qua vài giây.
Dù vậy, ý nghĩ đó cũng đủ khiến tôi sững sờ. Tôi vẫn luôn là vậy, nghĩ ra một điều và muốn tin vào điều đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu tôi đúng, và người trong đó thật sự là em… thì sẽ ra sao?!
Nhưng rồi tôi vẫn quyết định… phải vào xem thử. Vì trên hết, tôi vẫn muốn tìm thấy em.
Tôi vào quán, và được một cô gái ăn mặc hở hang dẫn đến chỗ ngồi. Không gian không lớn, nồng mùi thuốc lá và ồn ào vì tiếng nhạc được mở hơi to. Dù ánh sáng chập chờn và khá tối, tôi vẫn có thể nhận ra trong này đang có tầm sáu, bảy vị khách, mỗi người đang ôm một cô tiếp viên. Chỗ ngồi cũng chỉ là hai cái ghế dựa cạnh nhau theo từng hàng và bàn nhựa nhỏ dùng làm chỗ để ly nước. Mặt bàn xạm đen và không hề sạch sẽ, thậm chí phải nói còn tạo cảm giác khó chịu. Phía trước có một Tivi khá lớn, chiếu những bộ phim Mỹ cũ rích, dù rằng âm thanh đã hoàn toàn bị át đi bởi tiếng nhạc chát chúa.
Tôi ngồi xuống ghế, cố căng mắt quan sát xung quanh. Dù vậy, thật khó để thấy rõ mặt những người kia, và cũng không ai có dáng giống em cả. Tôi đành tự rút ra kết luận là mình đã lầm, và tự mỉm cười với bản thân. Em làm sao mà có ở chốn này được, tôi vì mệt quá mà bắt đầu tưởng tượng ngớ ngẩn thôi.
Nhưng nếu vậy, thì tôi vào đây làm gì?!
Trước khi tôi kịp trả lời câu hỏi đó, một cô gái tiếp viên của quán đã đến gần và hỏi nhỏ:
-Anh trai muốn uống gì nè?!
Tôi cố nén tiếng thở dài, và biết sẽ không tránh khỏi tốn kém.
-À… cho một chai Sting đi em!
-Rồi… có ngay anh trai!
Cô gái đi rất nhanh và trở lại cũng chỉ trong vài phút, rồi tự nhiên ngồi cạnh tôi cứ như đã quen vậy. Tôi có biết về những chuyện này, và nếu nói là “ngại” hay “mắc cỡ” thì chắc chắn là nói dối. Đàn ông con trai khi đối diện với phụ nữ thì chẳng có gì phải ngại hết. Điều duy nhất tôi nghĩ đến chỉ là với tình trạng này, tôi sẽ phải tốn một khoảng kha khá gọi là “tiền bo” cho cô tiếp viên, dù bản thân chẳng muốn làm gì. Nhưng dù sao tôi đã bước chân vào đây, và đó là việc không thể tránh khỏi nên đành tự xem như một khoảng “ngu phí” vậy.
Dĩ nhiên là một tiếp viên ở quán café , cô gái sẽ luôn miệng nói, tìm cách bắt chuyện với khách, dù họ có muốn hay không. Tôi hơi nản, nên chỉ đành trả lời một cách cầm chừng, dự định rằng uống xong ly nước sẽ trả tiền và ra về. Đúng lúc đó, tôi đã thấy điều mình nên thấy, nhưng cũng làm tôi sững sờ.
Là em. Tôi chắc chắn là em, với trang phục tiếp viên hở hang, đang mang theo một ly nước, bước từ phía trong ra và nhanh chóng đến ngồi cạnh một người đàn ông ở bàn chéo phía trước chỗ tôi. Tôi ngây người, suýt nữa là há hốc mồm ra, chỉ biết giương mắt nhìn theo em. Hoàn toàn bất ngờ, tôi không thể tin nổi sự thật đang diễn ra trước mặt mình, tưởng như đang gặp ác mộng vậy.
-Có chuyện gì vậy anh?! – Cô gái ngồi cạnh tôi ngạc nhiên.
-Cái… em đó… !
Cô gái này có vẻ phật ý, nhăn mặt:
-Anh muốn nói con H. chứ gì?! Đào mới đó, nhưng nó đang có khách quen rồi mà. Chả lẽ em không được sao?!
-Được chứ! Chỉ là… anh thấy hơi lạ thôi!
Cô gái ngạc nhiên:
-Lạ hả?! Bộ anh từng đến quán này rồi sao?!
-Chắc vậy!
Tôi gượng gạo cười rồi lại lén đưa mắt nhìn về phía em. Hoàn toàn chính xác, không thể sai đi đâu được, bóng hình mà tôi đã vất vả tìm kiếm. Em đang ngồi đó, thật gần mà như xa lắm, khiến tôi cũng không thể tin nổi. Tiếp viên của quán café này, bộ đồ hở hang đó, và đang bị gã bên cạnh choàng tay qua vai.
Vậy nghĩa là sao?! Em là ai?! Người học trò tôi đã dạy, hay cô gái nào đó chưa từng quen?
Nhìn cảnh em đang bên cạnh kẻ khác, trong lòng tôi bỗng trào lên một cảm giác thật giận dữ, vừa… ghen tức, lại cũng tiếc nuối công sức, tình cảm mình đã bỏ ra. Em đã lừa tôi, không có quán ăn nào hết, và có lẽ, cũng không có gia đình hay người bà đang bệnh tật nào. Tất cả là nói dối, là giả tạo thôi.
Nhưng… niềm đam mê vẽ và ước mơ của em cũng là giả sao?!
Tôi hoàn toàn không muốn tin điều đó.
Tôi thở mạnh rồi nói với cô gái bên cạnh:
-Cho anh hỏi… nhà vệ sinh ở đâu vậy em?!
Cô gái chỉ về phía trong, lối em vừa đi ra và nói:
-Trong kia kìa anh. Sao mới ngồi đã đi rồi vậy? Bộ em chán lắm hả?!
-Không có đâu. Anh đi chút xíu thôi!
Tôi chậm rãi bước đi, và khi ngang qua chỗ của em, tôi đã cố tình đánh rơi chùm chìa khóa xuống. Âm thanh va chạm dĩ nhiên không lớn, nhưng cũng đủ để những người gần đó nghe thấy, bao gồm gã đàn ông kia, và cả… em.
Hai người họ cùng quay lại. Ánh mắt gã kia lướt qua tôi, sau đó cũng nhanh chóng rời đi, xem như chuyện vu vơ bên đường. Nhưng em thì không như vậy.
Tôi đã thấy thật rõ nét kinh ngạc, thảng thốt ở đôi mắt em. Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng đến hơn cả phút, hai cảm xúc có lẽ giống nhau, dù rằng nguyên nhân là khác biệt. Không gian thiếu ánh sáng không đủ để tôi quan sát được hoàn toàn khuôn mặt em, nhưng chẳng hiểu vì sao, tôi lại cảm nhận được hôm nay nó ẩn chứa một nỗi buồn thật nhiều, nhiều hơn cả lần tôi từng hỏi.
Có lẽ chúng tôi sẽ cứ nhìn nhau như vậy, nếu gã bên cạnh không phát hiện ra thái độ của em rồi quay lại phía tôi:
-Nè! Nhìn gì vậy?!
Tôi nhặt chùm chìa khóa, đứng dậy và nói:
-Không có gì!
Rồi tôi quay lưng, bỏ về chỗ ngồi, dù vẫn còn cảm nhận được ánh mắt của em đang dõi theo mình.
-Đi lâu quá vậy anh?! – Cô gái tiếp viên nói.
Tôi lắc đầu, nói mà không nhìn cô ta:
-Hôm nay… anh muốn ngồi một mình được không em?!
-Hả?! Cái gì mà… ?!
Tôi thở dài, rút một tờ tiền trong ví ra đưa cô ta rồi nói:
-Lâu lâu muốn nghỉ ngơi chút vậy mà! Chừng nào cần thì anh sẽ gọi!
-Hì hì! Nhớ đó nha anh. Em tên là M đó! – Cô gái cười toe toét, nháy mắt một cái rồi mới chịu rời đi!
Suốt một tiếng còn lại, tôi cứ ngồi yên lặng tại đó mà quan sát em, tìm một cơ hội bắt chuyện. Nhưng rõ ràng là không thể, vì gã kia cứ đeo chặt lấy em, giống như ruồi bám mật vậy. Đây lại là một nơi phức tạp, tôi không thể tự ý làm bừa, nếu muốn tránh những rắc rối vào thân. Cuối cùng, tôi biết có nán lại cũng không thu được kết quả gì nên đành bỏ về.
Ít nhất tôi cũng đã tìm được nơi của em, dù rằng nó hoàn toàn vượt ngoài dự kiến.
…
Đêm đó, chẳng hiểu vì sao tôi lại bấm điện thoại gọi đến số em, dù biết rằng đó là chuyện vô ích. Nhưng lạ thay, lần này cuộc gọi thành công, và em đã bắt máy…
Phần 6: Quá Khứ
--------------------------------
Những ngày qua, tôi đã cố liên lạc với em rất lần, dù biết là không có kết quả. Tôi đã chờ em suốt nhiều ngày dưới mái hiên kia, mặc cho những cơn mưa đêm tháng 10 lạnh ướt. Tôi đã rong rủi tìm em trên những con đường buổi trưa đầy nắng nóng.
Và giờ đây… tôi đã tìm thấy.
Giữa đêm tĩnh mịch, chỉ còn mình tôi ngồi lặng im để suy nghĩ. Tôi nghĩ về vô số thứ, tất nhiên đều có liên quan đến em. Những câu hỏi, những giả thuyết, kể cả những nỗi thất vọng và tức giận.
Tuy vậy, tôi vẫn muốn nghe em nói, muốn để em tự giải thích với mình. Và trong tâm trạng đó, tôi đã bấm máy gọi cho em, dù biết chắc rằng đó là điều vô ích.
Nhưng lần này, như một kì tích cho những nỗ lực, cuộc gọi đã đến được đúng nơi, và từ trong tai nghe, giọng nói của em vang lên:
-Alo?!
Tôi mừng rỡ đến sững sờ, tim như muốn ngừng đập. Sự hồi hộp khiến tôi không còn đủ bình tĩnh, nói mà chẳng khác reo lên:
-Alo! Là em đó phải không?!
-Dạ! Đúng rồi!
Tôi chắc chắn là mình đã rất giận em, nhưng khi được nghe âm thanh êm dịu đó, mọi cảm xúc đều như tan biến. Tôi hít thở thật sâu, cố lấy giọng bình thường rồi nói:
-À… Anh… anh đã cố gọi cho em mấy ngày nay nhưng mà không được. Làm anh cứ tưởng đã có chuyện… !
-Thật ra cũng không có gì đâu anh. Chỉ là em tắt máy thôi!
Dù tôi đã biết điều đó, nhưng cũng không khỏi kinh ngạc khi nghe trực tiếp từ chính em.
-Sao chứ?! Nhưng… nếu vậy thì bây giờ em còn mở lại làm gì?!
-Vì… em biết anh sẽ gọi đến mà!
Em nói, bằng một giọng thật nhỏ nhẹ, chậm rãi, cứ như chẳng còn cảm xúc gì vậy.
-Em biết… ? – Tôi ngạc nhiên.
-Em xin lỗi vì đã đột ngột nghỉ ngang như vậy. Thật ra thì em biết mình còn nợ anh một lời giải thích. Nhưng… đừng la em nhé, em không biết phải nói với anh như thế nào hết. Em cứ nghĩ tắt máy, nghỉ luôn thì sẽ không gặp được anh nữa, nào ngờ… !
Tôi thở dài:
-Không phải ngẫu nhiên đâu. Anh đã đi tìm em khắp nơi đó!
-Sao anh phải làm vậy chứ? Em đâu đáng… !
-Đáng hay không là do anh quyết định, không phải em. Bây giờ em đã chịu nói chuyện với anh, nghĩa là anh có quyền được biết mọi chuyện, đúng chứ?!
Em im lặng, có vẻ đang đắn đo điều gì đó. Tôi lại nói tiếp:
-Không biết em có tin vào số phận không, nhưng anh cũng rất may mắn mới tìm được em trong số những quán kia. Có lẽ số phận đã liên kết anh và em, dù em có muốn giấu hay trốn tránh lần nữa, anh cũng sẽ lại tìm ra thôi!
Từ “số phận” mà tôi nói ra rõ ràng đã có hiệu quả tác động lên em, và em nói:
-Em xin lỗi. Đây là việc nhà của em, và em không muốn làm phiền đến anh đâu. Nhưng anh nói đúng, em sẽ phải nói rõ mọi chuyện ra thôi. Và khi đó, chắc anh cũng sẽ không còn muốn nghĩ đến em nữa đâu!
Và em bắt đầu kể lại câu chuyện của mình:
-Em từng nói với anh về gia đình mình, về bà nội bị bệnh nặng, cảnh nghèo khó, tất cả đều là thật hết. Khi em vừa học xong cấp ba thì cũng là lúc bệnh của bà nội trở nặng, em phải nghỉ ở nhà phụ giúp luôn. Mà nhà em thì chỉ có nghề làm nông, thu nhập đủ ăn chứ làm sao trả phí chạy chữa nổi. Đúng lúc đó, có một người phụ nữ tên L. đến xã em. Bà ta nói rằng cần tuyển người làm nữ, phục vụ cho quán ăn của gia đình bà ta!
Tôi không lạ về những chuyện này, và bắt đầu chột dạ, lờ mờ đoán được phần sau của câu chuyện.
-Lúc đó em chỉ nghĩ mình sẽ có cơ hội kiếm tiền phụ giúp gia đình, nên đã cùng vài người bạn đăng kí với bà ta. Bà L. rất tốt, còn đưa cho mỗi đứa bọn em một số tiền, gọi là lương tạm ứng!
-Và… em đã nhận sao?!
-Em cũng rất muốn, nhưng bà nội em đã nhất quyết từ chối. Bà em nói chưa làm thì tại sao có tiền, và nếu nhận tiền đó… rồi lỡ em muốn nghỉ nữa chừng, người ta lại không cho về thì sao!
-Bà em nói đúng rồi đó!
-Dạ. Nhờ bà em hết. Em lên thành phố này với hi vọng là kiếm được tiền chạy chữa cho bà. Lúc mới lên, bọn em được cho ở tại một căn nhà nhỏ, sâu trong hẻm, xa hơn cả chỗ bây giờ nữa. Rồi cái bà đưa em lên đây bắt đầu chụp hình cho từng đứa, nói là làm hồ sơ việc làm… !
Tôi bắt đầu nghẹt thở, tim đập mạnh hơn. Cái đó… chắc chắn không thể nào là hồ sơ gì cả.
-Từng đứa một bạn của em lần lượt được đưa đến các nơi khác nhau, mà em cũng không biết là đi đâu, chỉ nghe nói là chỗ làm mới. Em là người cuối cùng. Em… còn nhớ rõ sáng hôm đó, bà ta tự nhiên phát cho em một bộ áo mới, nói là mặc vào cho đẹp để có người khác xem mặt nhận việc!
Nói đến đây, giọng nói của em bắt đầu run run:
-Đó là một người đàn ông lạ, cứ nhìn em bằng ánh mắt rất khó chịu, còn xầm xì gì đó với bà chủ. Chuyện tiếp theo… thì em chẳng biết gì nữa hết. Sau khi em tỉnh dậy… đã thấy mình… thấy mình… nằm trên giường, không có mặc quần áo!
Nghe đến đây, tôi nghiến răng, tay bóp mạnh cái điện thoại, đến nỗi tưởng chừng như nó có thể nát vụn ra.
-Rồi… sao nữa em?!
-Đó… là lần đầu của em. Nói thật là lúc đó em giận lắm, em ấm ức lắm. Em đã hỏi bà chủ, nhưng bà ta hăm dọa em, nói là nếu làm lớn chuyện sẽ tống em về quê ngay. Bà ta còn đưa em 5 triệu, nói là tiền cho… cái đó. Em đang cần, nên chẳng còn biết làm gì hơn là… nhận số tiền!
Rồi đột nhiên em nói:
-Em… xin lỗi!
Tôi chẳng hiểu vì sao em lại xin lỗi mình, nhưng cũng thở dài và nói:
-Không sao đâu! Anh hiểu mà!
-Cám ơn anh. Rồi em bị đưa đến quán café này, giao cho một bà chủ khác. Ban đầu bà ta muốn bắt em làm tiếp viên, nhưng… em nhất quyết không đồng ý. Chắc vì lúc trước em không nhận tiền tạm ứng, nên bà ta cũng không có cớ bắt ép. Với lại bà ta sợ em thái độ, không chiều khách nên đành cho em làm… người lao công, lau dọn. Lúc đó điều kiện bà chủ đưa ra cho em cay nghiệt lắm, tệ hơn những tiếp viên khác nhiều. Em chỉ có lương là 2 triệu, nhưng bị trừ tiền ở, tiền ăn, cả tiền nước tắm nữa, và em phải làm việc cả ngày, từ sáng đến khuya luôn!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian